80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 TRUY TÌM KÝ ỨC


phan 13

 Bạch Cẩm Hi mỉm cười. Đang định lịch sự trả lời, cô liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng dậy đi khỏi phòng hội nghị.
Châu Tiểu Triện vội lên tiếng: “Hả? Thần thám Hàn sao đã đi rồi à? Tôi còn một số vấn đề muốn thỉnh giáo anh ấy.”
Tần Văn Lang cười cười: “Cậu ấy nghiện thuốc nặng, chắc đi ra ngoài hút thuốc. Mà cậu ấy vốn không thích giao lưu, hôm nay cậu ấy chịu tham dự cuộc họp, tôi cũng hơi ngạc nhiên. Mặc kệ cậu ấy, chúng ta tiếp tục đi.”
Bạch Cẩm Hi mỉm cười, vui vẻ trò chuyện với các đồng nghiệp qua màn hình trực tuyến.
***
Bên ngoài phòng hội nghị là một hành lang dài, tầng dưới là khu văn phòng rộng lớn. Hàn Trầm đứng tựa vào lan can, cúi đầu châm thuốc. Khi anh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Bạch Cẩm Hi ở trên màn hình qua cửa phòng họp.
Anh lặng lẽ hút thuốc, không rời mắt khỏi cô. Chẳng biết Bạch Cẩm Hi nói gì, mọi người đều cười rần rần, cô cũng cười tủm tỉm, sắc mặt hơi ngượng ngùng.
Hàn Trầm ngậm điếu thuốc, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Ai đó hỏi một câu khó, Bạch Cẩm Hi chau mày, con ngươi đảo liên tục, không biết nghĩ ra trò gì. Vẻ mặt cô lúc này rất linh lợi, thu hút mọi con mắt của đám cảnh sát, cũng thu hút ánh mắt của anh, khiến anh nhìn cô đăm đăm.
Hàn Trầm đứng bất động ở đó, cho đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt đi ra ngoài, anh mới dập tắt mẩu thuốc ném vào thùng rác, chỉnh lại mũ cảnh sát, quay người xuống tầng dưới.
***
Lúc rời khỏi phòng họp, Bạch Cẩm Hi nhận được tràng vỗ tay hoan hô từ các đồng nghiệp. Hôm nay báo cáo thành công, trong lòng cô rất vui vẻ. Cô khiêm tốn nói vài câu mới quay về chỗ ngồi của mình.
Vào thời khắc này, cô bất chợt có cảm giác hơi hụt hẫng mà không rõ nguyên nhân vì sao.
Đúng lúc này, Châu Tiểu Triện từ văn phòng của Đồn trưởng ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ cô.
“Lão đại! Có tin quan trọng!” Anh ta tỏ ra sốt sắng: “Tuần sau có hai suất dự khóa huấn luyện ở thành phố Lam, vốn phân cho chi cục. Nhưng vừa rồi Cục phó Công an tỉnh đã có lời, kêu là dành cho đồn Quan Hồ. Đồn trưởng bảo, để hai thanh niên nòng cốt là chị và em đi thành phố Lam!”
Chương 21: Gặp Lại - P1
Tháng Chín ở thành phố Lam đã có không khí của mùa thu, sáng sớm xuất hiện lớp sương mù bàng bạc, chiều tối gió lạnh thổi qua. Thành phố phồn hoa đẹp đẽ như viên ngọc lung linh bên bờ Trường Giang.
Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đến khách sạn do Cục Công an đặt trước vào lúc năm giờ chiều. Ngày mai, họ sẽ bắt đầu khóa huấn luyện khép kín kéo dài một tuần.
Đứng bên cửa sổ dõi mắt ra dòng sông Trường Giang và đồi núi ở phía xa xa, hàng cây ngô đồng và đường phố sầm uất ở bên dưới, Bạch Cẩm Hi cảm thấy rất thanh thản.
Châu Tiểu Triện không hề tỏ ra khách sáo, nằm dài xuống giường của cô: “Bạn em đã lái xe đến đây rồi, chị không đi ăn cơm cùng bọn em thật sao?”
Bạch Cẩm Hi: “Tôi không đi!”
Châu Tiểu Triện đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, từ tốn mở miệng: “Tiểu Bạch, em thấy chị gần đây rất chi là nguy hiểm.”
Bạch Cẩm Hi liếc Châu Tiểu Triện nhưng cậu ta đã nhanh chóng đi mất. Cô ngả người xuống giường, câu nói của cậu ta khiến cô bất giác nhớ tới cảnh cùng Từ Tư Bạch ăn cơm tối qua.
Biết tin cô đi thành phố Lam huấn luyện một tuần, anh tỏ ra bất ngờ: “Chẳng phải bình thường em ghét mấy chuyện họp hành, huấn luyện hay sao? Sao lần này lại chịu đi?”
Cô trả lời: “Lão Từ, tính giác ngộ của em được nâng cao mà. Có lúc em cũng muốn tham gia huấn luyện để rèn luyện bản thân.”
Nghĩ đến đây, cô cười cười, sờ vào điện thoại. Trong hộp thư có một tin nhắn của Hàn Trầm từ một tuần trước. Cô ngẫm nghĩ, quyết định gửi tin nhắn cho anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Sau đó, cô cầm di động chờ đợi. Màn hình tối dần, giống như sắc trời ngoài cửa sổ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Cẩm Hi thở dài, nhét di động vào túi quần rồi xuống tầng dưới ăn cơm.
***
Bên ngoài khách sạn là con phố thương mại sầm uất, bán nhiều đồ ăn ngon. Bạch Cẩm Hi ăn qua loa, đi dạo bộ quanh khu phố, mua một ít đồ, buổi tối cũng không đến nỗi tẻ nhạt.
Khi cô về khách sạn đã hơn chín giờ tối, Châu Tiểu Triện ở phòng bên cạnh vẫn chưa thấy đâu. Tắm xong đi ra ngoài, Bạch Cẩm Hi chợt phát hiện màn hình di động ở trên giường phát sáng. Cô lập tức lao đến lấy điện thoại. Nhìn thấy tên người gửi là Hàn Trầm, trái tim cô phảng phất đập nhanh một nhịp, niềm vui len lỏi vào lòng.
“Tôi đang làm thêm giờ, có chuyện gì sao?”
Bạch Cẩm Hi im lặng vài giây, nhắn lại: “Không có chuyện gì, chúc anh ngủ ngon.”
Đợi một lúc cũng chẳng thấy anh hồi âm, Bạch Cẩm Hi nhét điện thoại xuống dưới gối, trong lòng có chút hụt hẫng.
***
Hàn Trầm không kịp thời trả lời tin nhắn của Bạch Cẩm Hi là bởi vì anh bận công việc. Anh vừa từ bên ngoài về cơ quan, mang theo không khí lạnh của buổi đêm. Ngồi sau bàn làm việc, anh rút điện thoại, mới nhìn thấy tin nhắn cô gửi từ mấy tiếng trước.
Hàn Trầm lập tức nhắn lại rồi châm một điếu thuốc. Đợi một lúc cô mới nhắn lại: “Không có chuyện gì, chúc anh ngủ ngon!”
Hàn Trầm nhìn chằm chằm tin nhắn, đến mức thất thần. Bên cạnh có đồng nghiệp đi qua, vỗ vai anh: “Lão đại xem cái gì mà nhập tâm thế?”
A liền đứng dậy: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
***
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Hi tham gia khóa huấn luyện khép kín do Công an tỉnh tổ chức. Khóa huấn luyện kéo dài một tuần, ngày cuối cùng sẽ có lễ tốt nghiệp, sau đó cô ngồi tàu hỏa quay về thành phố Giang ngay nên không hề có thời gian rảnh rỗi.
Mỗi buổi sáng, các học viên phải chạy bộ năm cây số, sau đó là lịch trình dày đặc suốt cả ngày. Họ ăn ba bữa ở khách sạn, buổi tối còn thảo luận đến tám chín giờ. Bốn năm ngày liên tục như vậy, Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều mệt mỏi rã rời.
Bởi vì thời gian được lấp kín nên hai người không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác. Họ đạt thành tích học tập rất tốt. Mỗi lần thảo luận hay thi cử, họ đều đạt điểm số cao nhất. Bạch Cẩm Hi gọi điện báo cáo với Đồn trưởng, ông vui đến mức cười ngoác miệng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, loáng một cái đã đến thứ Sáu, khóa huấn luyện về cơ bản đã kết thúc. Hôm nay, các học viên được bố trí đi thăm quan đơn vị kiểm sát và công an tỉnh, ngoài ra còn đi cả Viện bảo tàng để học tập truyền thống lịch sử, cảm nhận nét đẹp văn hóa.
Điểm dừng chân cuối cùng là văn phòng Cục Công an tỉnh. Lúc này đã là sáu giờ chiều, xe buýt chầm chậm lái vào cổng chính. Mọi người hưng phấn trò chuyện, mỗi Bạch Cẩm Hi ngồi yên ở vị trí gần cửa sổ, thầm nghĩ: Không biết có gặp Hàn Trầm không?
Kết quả, ý nghĩ này vừa vụt qua bộ não, Bạch Cẩm Hi liền nhìn thấy Hàn Trầm đi bộ dưới bóng cây. Cô ngơ ngẩn nhìn anh trong giây lát.
Thời tiết chuyển lạnh, anh mặc áo jacket mỏng màu đen, bên trong vẫn là áo polo màu tối trông rất nổi bật… cũng rất thu hút.
Chỉ trong tích tắc, xe buýt đã đi ngang qua Hàn Trầm, còn anh cũng đi thẳng, chỉ để lại gương mặt nghiêng thoáng qua cho cô.
Bạch Cẩm Hi ghé sát vào cửa kính, vô thức quay đầu.
Châu Tiểu Triện ngồi cạnh, sán lại hỏi: “Chị nhìn gì thế?”
Bạch Cẩm Hi giơ tay che mặt cậu ta: “Ngắm người đẹp, không cho cậu nhìn.”
Xe buýt từ từ dừng lại ở trong sân. Hàn Trầm đi vài bước, đột nhiên dừng lại, quay người dõi theo chiếc xe buýt từ phía xa xa.
Các học viên lần lượt xuống xe, theo thầy chủ nhiệm của khóa huấn luyện đi vào tòa nhà Cục Công an tỉnh.
Đầu tiên, họ thăm quan đại sảnh của tòa nhà, tiếp theo là phòng truyền thống. Hai nơi này mất nhiều thời gian. Cuối cùng là khu làm việc của đội hình sự.
Đứng trước khu văn phòng rộng lớn, thầy chủ nhiệm tươi cười giới thiệu: “Đây là nơi làm việc của đội cảnh sát hình sự nổi tiếng toàn quốc, với những người cảnh sát xuất sắc như Tần Văn Lang, Hàn Trầm, Uông Tử Mộ… Bây giờ chắc họ đã tan sở hoặc làm việc ở bên ngoài. Các bạn cứ tự nhiên, mười phút sau, chúng ta đi căng tin ăn tối.”
Nơi làm việc vốn chẳng có gì để xem. Mọi người cũng chỉ liếc qua hoặc tùy tiện trò chuyện với đồng nghiệp dăm ba câu rồi rời đi.
Bạch Cẩm Hi đi chầm chậm cuối đoàn người. Đến cửa văn phòng của đội hình sự, cô giả bộ vào thăm quan. Mấy người cảnh sát đều dồn ánh mắt về phía cô. Cô liền mỉm cười với bọn họ, giơ thẻ thăm quan đeo trước ngực.
Sau đó, cô một mình đi tới góc trong cùng của khu văn phòng. Theo sự hiểu biết của cô về Hàn Trầm, chắc anh sẽ chọn chỗ ngồi ở trong góc, gần cửa sổ, tách biệt với mọi người.
Bạch Cẩm Hi nhanh chóng đảo mắt một lượt, dừng lại ở một bàn làm việc. Trên bàn ngăn nắp gọn gàng, không có nhiều đồ đạc. Góc bên phải đặt mấy hộp hồ sơ, bên cạnh là một tấm chữ Khải nhỏ viết tay rất đẹp.
Bạch Cẩm Hi tiến lại gần, giở quyển sổ trên bàn, trang trong quả nhiên viết hai chữ “Hàn Trầm”. Cô có chút đắc ý, ngó nghiêng xung quanh rồi cầm bút viết vào trang cuối quyển sổ: “Anh vẫn còn nợ tôi một bữa cơm! Tạm biệt!”
Vừa viết xong chữ “biệt”, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: “Cô đang làm gì vậy?”
Bạch Cẩm Hi giật mình, quay đầu, liền chạm phải đôi mắt đen hun hút của Hàn Trầm. Anh chống một tay xuống bàn, nhìn cô chăm chú.
Hai má nóng ran, cô liền đứng thẳng người: “Không có gì, tôi đi thăm quan văn phòng ấy mà.”
Hàn Trầm liếc cô một cái, giơ tay mở quyển sổ. Bạch Cẩm Hi thật lòng chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Ánh mắt anh dừng lại ở hàng chữ đó. Giây tiếp theo… anh ngẩng đầu nhìn cô.
Bạch Cẩm Hi điềm nhiên đưa mắt đi chỗ khác.
“Đi thôi!” Hàn Trầm vừa nói vừa đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Hi vẫn chưa có phản ứng: “Gì cơ?”
Anh quay đầu về phía cô: “Thực hiện lời hứa mời cô ăn cơm.”
Bạch Cẩm Hi buồn cười nhưng cố nhịn. Thật ra, cô cũng hơi ngại khi bị Hàn Trầm bắt ngay tại trận, bởi vì hành động vừa rồi giống như cô thèm muốn bữa cơm của anh. Hơn nữa, cô đang đi cùng đoàn, làm sao có thể tách riêng?
Thế là cô sải bước dài đi về phía trước: “Anh tưởng tôi muốn ăn cơm của anh hay sao? Mấy phút nữa tôi phải tập hợp, không thể đi cùng anh. Coi như tôi nhận tấm lòng, tôi thật sự phải đi dây…”
Vừa đi qua Hàn Trầm, cổ tay cô đột nhiên bị nắm chặt. Bạch Cẩm Hi giật mình, lập tức quay sang anh. Anh đứng ở ngay bên cạnh, gương mặt gần kề.
Giây tiếp theo, anh liền buông tay cô, nhưng vẫn nhìn cô đăm đăm. “Cô hãy xin nghỉ rồi xuống dưới đợi tôi, tôi đi lấy xe.”
Trước ánh mắt của anh, Bạch Cẩm Hi không thể cự tuyệt, mãi mới thốt ra một từ: “Được.”
Chương 22: Gặp Lại - P2
Hàn Trầm đưa Bạch Cẩm Hi đến một nhà hàng đủ các món ở bên bờ sông. Nhà hàng có phong cách bài trí trang nhã, dễ chịu. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm ngăn cách phòng ăn riêng với đại sảnh. Trên đầu là ngọn đèn hình cánh hoa sen, bên ngoài cửa sổ là dòng sông Trường Giang rộng lớn.
Bạch Cẩm Hi ngồi đối diện anh, nghĩ bụng: Xem ra, anh thích những thứ có phong vị cổ xưa như thế này.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, Hàn Trầm vừa lật giở vừa hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Bạch Cẩm Hi đáp: “Tôi chưa từng đến đây bao giờ, anh cứ gọi đi.”
“Ừ.”
Bạch Cẩm Hi chống cằm, quan sát xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Hàn Trầm. Từ trước đến nay, cô chỉ hay ăn cơm với Từ Tư Bạch và Châu Tiểu Triện. Châu Tiểu Triện không nói làm gì, cô phát hiện phong cách của Hàn Trầm rất khác Từ Tư Bạch.
Mỗi khi gọi món, Từ Tư Bạch đều rất nhã nhặn. Thậm chí, nhân viên phục vụ còn không dám lớn tiếng với thư sinh ôn nhu đó.
Còn Hàn Trầm thì sao?
Anh cởi áo jacket vắt lên thành ghế, cúc cổ áo polo cũng mở ra. Sau đó, anh tùy ý đặt một tay lên tay vịn ghế, bàn tay còn lại giở thực đơn, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Trông anh giống công tử quý tộc… ai mà ngờ lại là cảnh sát hình sự.
Hàn Trầm gọi mấy món rồi ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Hôm nay có món tổ yến đường phèn không?”
Nhân viên phục vụ cười đáp: “Có ạ!”
“Lấy một bát cho cô ấy.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi ra ngoài. Bạch Cẩm Hi vô cùng ngạc nhiên, cô thật sự không hiểu tại sao Hàn Trầm lại gọi tổ yến cho cô. Lẽ nào trông cô giống người cần tẩm bổ?
“Anh gọi tổ yến làm gì?” Cô lên tiếng: “Món đó đắt như vậy, ăn hết lương của anh thì sao?” Đây là cô nói thật lòng, dù thế nào cũng không nên bắt anh bỏ tiền vào mấy thứ xa xỉ như vậy.
Hàn Trầm châm một điếu thuốc, tựa vào thành ghế phía sau: “Ừ, mời cô ăn bữa này, tôi sẽ phải chén mỳ ăn liền một tuần.”
Bạch Cẩm Hi không biết lời anh nói là thật hay giả. Cô chỉ “hừm” một tiếng, trong lòng có chút không nỡ.
Anh hít một hơi rồi hỏi: “Cô đến hôm nào vậy?”
Bạch Cẩm Hi đáp: “Chủ nhật tuần trước.”
Hàn Trầm nhẹ nhàng nhả một làn khói trắng, nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi đoán, chắc anh đang nghĩ tới tin nhắn cô gửi cho anh ngày hôm đó.
Hàn Trầm cầm cốc trà, uống một ngụm: “Cô có tham gia cuộc tuyển chọn vào ngày mai không?”
Bạch Cẩm Hi: “Tất nhiên.” Câu hỏi này là thừa, ngày mai là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện, ai mà chẳng tham gia?
Dưới ánh đèn, đôi mắt anh sâu hun hút, khiến cô nhìn không thấu. Cô quyết định chuyển đề tài: “Anh đã tìm thấy người đợt trước muốn tìm chưa?”
Hàn Trầm từ tốn đáp: “Chưa.”
Một lúc sau, anh lại hỏi: “Việc tập huấn thế nào?”
Bởi vì thu hoạch không ít nên nhắc đến tập huấn, Bạch Cẩm Hi hào hứng hẳn. Thế là cô kể chuyện, còn anh chăm chú lắng nghe, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi cô. Ánh mắt thâm trầm của anh khiến trái tim Bạch Cẩm Hi bất giác run rẩy.
Khi kể về thành tích, Bạch Cẩm Hi tỏ ra đắc ý: “Tôi và Châu Tiểu Triện xếp thứ nhất và thứ nhì trong lớp. Cậu ấy đứng đầu, còn tôi xếp thứ hai.”
“Châu Tiểu Triện ư?” Hàn Trầm tỏ ra hơi bất ngờ.
Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Chắc anh không biết, cậu ấy là bá chủ trong lĩnh vực học tập, phương diện khác có thể chẳng ra sao, nhưng thi cử rất lợi hại. Cậu ta là “vua thi cử”, tôi chỉ xếp sau cậu ấy.”
Hàn Trầm lại nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không.
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng các món lên. Bạch Cẩm Hi cầm đũa, thưởng thức hết món này đến món khác. Quả nhiên đồ ăn ngon tuyệt…
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Anh có vẻ sành sỏi, thảo nào khẩu vị khắt khe như vậy.
Hàn Trầm cũng cầm đũa. Anh ăn rất chậm, chỉ gắp những thứ mình thích. Ví dụ một đĩa xào thập cẩm, anh chỉ gắp độc ngó sen, còn nấm hương, mộc nhĩ và xúp lơ xanh, anh không hề động đũa. Ngoài ra, anh cũng không động đến hai món cay.
Không hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ yên lặng ngồi ăn cơm cùng anh, tâm trạng của Bạch Cẩm Hi cũng từ từ nở hoa.
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng. Lúc này, trời đã tối, hai bên bờ sông đèn đóm lung linh. Bạch Cẩm Hi xoa bụng, đề nghị: “Chúng ta đi dạo một lát cho tiêu cơm đi!”
“Ừ.” Hàn Trầm vắt áo lên vai, đi bên cạnh cô. Bên bờ sông cây cối mọc um tùm, ở giữa có một con đường nhỏ. Hai người đi dọc theo con đường, chầm chậm tiến về phía trước. Ngọn gió đêm từ bờ sông thổi tới, bọn trẻ chạy đi chạy lại nô đùa, không khí rất dễ chịu.
Bạch Cẩm Hi đã từng nhìn thấy sông Trường Giang vào ban ngày. Con sông rộng lớn cuồn cuộn như mặt biển. Nhưng vào thời khắc này, cô phát hiện là một cảnh tượng khác hoàn toàn: Mặt nước tối đen, mỗi khi có tàu thuyền chạy qua, nước không ngừng vỗ vào hai bờ, dập dềnh trong đêm tối, khiến lòng người phảng phất cũng trở nên trống trải.
“Chúng ta ra kia xem đi!” Cô đưa ra đề nghị.
Hàn Trầm không có ý kiến.
Đứng gần mép sông, gió thổi càng lớn hơn. Ngắm từng đợt sóng dội tới, Bạch Cẩm Hi cảm thấy vô cùng thích thú. Cô chụm hai tay trước miệng, hét lớn: “ A a a…”.
Khi cô quay đầu, phát hiện Hàn Trầm đang châm thuốc, khóe miệng cười cười. Một cảm xúc khó diễn tả lan tỏa trong lòng Bạch Cẩm Hi, cô lập tức quay về phía bờ sông, không để lộ tâm tình ra mặt.
Trong đầu chợt vụt qua ý nghĩ tinh nghịch, cô lại một lần nữa hét lớn: “Hàn… khốn… kiếp…” Cô kéo dài âm cuối, mang một chút luyến láy, không giống gọi tên người mà giống tiếng rao của ông già đi khắp ngõ phố bán đậu phụ thối mỗi ngày. Bạch Cẩm Hi tiếp tục thốt ra câu tiếp theo: “Đậu… phụ… thối đây!”
“Khụ khụ…” Hàn Trầm bị sặc khói thuốc, vô thức nắm tay cô. Bạch Cẩm Hi quay đầu cười với anh. Cô hơi ngây ra khi bắt gặp gương mặt mơ hồ và đôi mắt thâm trầm của anh dưới ánh trăng bàng bạc.
Anh vẫn còn nắm ngón tay của cô. Trống ngực Bạch Cẩm Hi bất giác đập thình thịch, thình thịch.
“Đi thôi.” Hàn Trầm buông tay, quay người đi về đằng trước.
Bạch Cẩm Hi vội vàng đi theo anh.
***
Khi Hàn Trầm lái xe đưa cô về đến khách sạn, đã hơn chín giờ tối. Bạch Cẩm Hi sợ gặp người quen nên không dám lần chần. Cô nhảy xuống xe, lên tiếng: “Tôi đi đây, chào anh!”
“Ừ, tạm biệt!”
Bạch Cẩm Hi đi hai bước lại quay đầu, nở nụ cười khách sáo với Hàn Trầm: “Bao giờ anh đến thành phố Giang nhớ gọi cho tôi, tôi mời anh ăn cơm.” Ngày kia cô phải ngồi tàu hỏa về quê rồi.
Hàn Trầm nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: “Được.”
Bạch Cẩm Hi né tránh ánh mắt anh, quay người đi nhanh vào khách sạn.
Vừa rút thẻ mở phòng, cánh cửa ở phòng bên cạnh lập tức mở toang, Châu Tiểu Triện đi ra, sắc mặt đầy hưng phấn. Bạch Cẩm Hi không để ý đến cậu ta, đi vào phòng, thả người xuống giường.
Châu Tiểu Triện bám theo, nhìn chằm chằm mặt cô mà không lên tiếng.
Bạch Cẩm Hi nhắm mắt, hỏi: “Cậu đã xin nghỉ giúp tôi chưa?”
“Em xin rồi.” Cậu ta hỏi thăm dò một câu: “Không biết có phải em nhìn nhầm, người vừa rồi lái xe đưa chị về khách sạn là Hàn…”
Bạch Cẩm Hi mở mắt, cười với cậu ta, sau đó đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài cửa: “Nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng phụ nữ làm gì, cậu có biết tránh điều dị nghị không hả?”
“Trời, bà chị thay đổi…” Châu Tiểu Triện chưa kịp nói hết câu, Bạch Cẩm Hi đã đóng sập cửa.
Tắm xong, cô nằm trên giường ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Sau đó, cô liếc qua đồng hồ, đoán Hàn Trầm đã về đến nhà. Trái tim cô như có bàn tay gãi nhẹ, hơi ngưa ngứa cũng có chút hỗn loạn. Cuối cùng, cô cầm máy di động, tìm đến số điện thoại của Hàn Trầm.
Có nên nhắn tin cho anh không?
Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng anh nắm tay cô rồi lập tức buông ra vừa rồi. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhớ đến buổi tối hai người cùng lái mô tô quay về đồn cảnh sát, anh một mình đứng dưới hút thuốc, cả hình bóng cô độc của anh khi rời khỏi phòng hội nghị ở cuộc họp trực tuyến vào tuần trước.
Một nơi nào đó từ đáy sâu trong nội tâm cô dội lên cảm giác xót xa. Bạch Cẩm Hi nhìn chằm chằm điện thoại, thở dài một tiếng rồi ném máy sang một bên.
Hàn Trầm về đến nhà, tắm rửa xong đã hơn mười giờ. Anh ngồi xuống ghế sofa, cầm di động. Màn hình hiển thị hai tin nhắn, đều là của Tân Giai. Anh không do dự, lập tức bấm nút xóa. Thế là tin nhắn cuối cùng lại thành của Bạch Cẩm Hi, gửi từ cuối tuần trước, khi cô mới đến thành phố Lam.
Anh nhìn tên cô, ngón tay dừng lại ở màn hình, mấy lần định bấm chữ nhưng cuối cùng lại đặt máy về bàn.
Đêm dài đằng đẵng, Hàn Trầm tựa vào thành ghế, gác tay lên trán. Nhớ đến Bạch Cẩm Hi, anh lại nhếch miệng cười.
Chương 23: Gặp Lại - P3
Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào hội trường tập huấn có sức chứa hơn một trăm người, Bạch Cẩm Hi liền nhận ra bầu không khí khác thường.
Các học viên ai nấy nghiêm chỉnh ngồi thẳng người. Mấy học viên bình thường có thành tích không tốt ở hàng ghế sau ra sức lật giở sách như quyết tâm làm điều gì đó. Trên bục giảng phía trước, mấy giáo viên huấn luyện hôm nay cũng mặc cảnh phục, đang thì thầm trao đổi. Bên cạnh họ có mấy chỗ ngồi vẫn còn trống, bầu không khí rất trang nghiêm.
Trên bục giảng treo tấm băng rôn với dòng chữ khá lớn: “Hoan nghênh sự chỉ đạo của lãnh đạo đội hình sự Công an tỉnh và các đồng nghiệp”.
Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện ngồi ở hàng cuối cùng. Cô hỏi một học viên đang đăm chiêu đọc sách: “Anh bạn, có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm nay sát hạch rồi tổ chức lễ tốt nghiệp? Sao lại có cả lãnh đạo đội hình sự Công an tỉnh nữa?”
Đồng nghiệp đáp: “Cô không biết à? Tuy lãnh đạo không có văn bản chính thức, nhưng ai cũng biết, ngày cuối cùng của đợt tập huấn sẽ có một cuộc tuyển chọn. Đội hình sự của tỉnh chuẩn bị thành lập một tổ điều tra đặc biệt gọi là “tổ Khiên Đen”, chuyên phụ trách các vụ án nghiêm trọng. Một trong những mục đích của đợt tập huấn lần này chính là chọn thành viên cho tổ điều tra đặc biệt chuyên giải quyết các vụ án liên hoàn trong phạm vi toàn tỉnh, không thì việc gì tôi phải tham gia? Người trèo chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Mẹ, môn tâm lý tội phạm lằng nhằng thế không biết, chẳng thể nhớ nổi...”
Nghe anh ta nói vậy, Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
Thật ra, điều này cũng không có gì là khó hiểu. Nghe nói, Cục công an tỉnh luôn khát hiền tài, lúc nào cũng thích “vơ vét” người có năng lực ở địa phương. Chắc đây là chiêu trò của Cục phó, muốn cô và Châu Tiểu Triện tham gia khóa tập huấn nhưng không nói rõ mục đích. Đồn trưởng còn vui mừng cử hai người đi, trong khi bọn cô dốc hết sức lực để đạt thành tích đầu. Các học viên khác là đối thủ cạnh tranh cũng chẳng mấy thân quen nên bọn họ không hé lộ với cô về cuộc tuyển chọn.
Thảo nào tối qua khi nhắc đến việc tập huấn, Hàn Trầm nhìn cô bằng ánh mắt đó. Không phải anh cho rằng, cô quyết tâm vào tổ điều tra đặc biệt đấy chứ?
Lãnh đạo còn chưa xuất hiện, bầu không khí đã khẩn trương và nghiêm túc.
Bạch Cẩm Hi mở chai nước khoáng, uống hết ngụm này đến ngụm khác. Châu Tiểu Triện hỏi: “Chị căng thẳng đấy à?”
“Ừ.”
Châu Tiểu Triện đăm chiêu suy nghĩ.
“Cậu nghĩ gì vậy?” Bạch Cẩm Hi hỏi.
“Em đang phân vân, không biết có nên tham gia hay không?”
“Tôi cũng thế.”
Uống nhiều nước vào bụng là muốn đi vệ sinh. Nhân dịp cuộc tuyển chọn chưa bắt đầu, Bạch Cẩm Hi đứng dậy, chuồn ra cửa sau.
Ngoài hội trường là hành lang dài, bật đèn sáng trưng, Bạch Cẩm Hi lơ đễnh bước đi. Vừa đến đầu cầu thang, cô chợt thấy Hàn Trầm đi lên. Nghe tiếng động, anh liền ngẩng đầu nhìn cô.
Hôm nay, anh cũng mặc cảnh phục, đôi mắt đen sâu thẳm dưới vành mũ như muốn hút cô vào trong đó.
Bạch Cẩm Hi dừng bước, đợi anh tiến lại gần. Vào một khoảnh khắc, cô... quyết định tham gia cuộc tuyển chọn.
“Hôm qua sao anh không nói cho tôi biết thông tin về cuộc tuyển chọn?” Cô lên tiếng: “Làm tôi và Tiểu Triện chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả.”
Hàn Trầm dừng bước, không đáp mà hỏi lại: “Hai người có dự định gì?”
“Chúng tôi cứ thử xem sao.” Bạch Cẩm Hi đáp rất khéo.
Hàn Trầm không đổi sắc mặt, đi ngang qua người cô. Bạch Cẩm Hi lập tức kéo tay anh, tất nhiên cũng buông ra ngay.
“Anh cũng là một thành viên của tổ điều tra đặc biệt à?” Cô hỏi.
Anh liếc cô một cái: “Đúng vậy.”
Bạch Cẩm Hi mỉm cười: “Với tư cách là người biết rõ nội tình, anh có thể tiết lộ một chút, công việc của tổ điều tra liệu có khó không? Lãnh đạo là ai? Cục phó hay Đội trưởng Tần? Họ có nghiêm khắc lắm không? Làm việc dưới trướng họ có dễ thở không? Đúng rồi, anh hãy đánh giá xem, liệu tôi có cơ hội hay không?”
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .